Pho tượng và phiến đá
Tại một viện bảo tàng được lát bằng những phiến đá cẩm thạch, trưng bày giữa đại sảnh là pho tượng mỹ nữ cũng bằng đá cẩm thạch. Từng dòng người từ khắp nơi trên thế giới đến đây để chiêm ngưỡng pho tượng tuyệt mỹ này. Một đêm, phiến đá cẩm thạch nói với pho tượng giọng có vẻ gay gắt:
- Này, cô bạn mỹ nữ, thật chẳng công bằng tí nào. Tại sao mọi người đổ dồn về đây cứ bước trên người tôi để chiêm ngưỡng bạn? Thật bất công quá.
Pho tượng mỹ nữ từ tốn nhắc:
- Bạn có còn nhớ chúng ta sinh ra từ cùng một mỏ đá không?
Phiến đá cẩm thạch tiếp tục càu nhàu:
- Chúng ta sinh ra trong cùng một mỏ đá, vậy mà giờ đây mỗi bên lại được đối xử khác nhau đến thế này. Thật chẳng công bằng tí nào.
Pho tượng mỹ nữ vẫn bình thản:
- Nhưng này, chắc bạn còn nhớ cái ngày mà nhà điêu khắc chạm những nhát đục đầu tiên lên người bạn chứ? Và bạn đã chống cự như thế nào.
Phiến đá cẩm thạch phát xẵng:
- Dĩ nhiên là nhớ. Tôi căm ghét hắn. Hắn ghè, hắn đẽo lên người tôi. Ôi, đau đến chết khiếp.
Pho tượng mỹ nữ thủng thẳng tiếp:
- Thế rồi ông ta không thể tiếp tục tạc tượng trên mình bạn nữa vì bạn chống cự dữ dội quá.
Phiến đá cẩm thạch chống chế:
- Ừ, thế thì sao nào?
Pho tượng mỹ nữ tiếp lời:
- Khi ông ấy quyết định từ bỏ bạn và quay qua đục đẽo trên người tôi, ngay lúc ấy tôi biết mình sẽ biến thành một cái gì đó hơn là những khối đá thô kệch, nơi chúng ta sống chung trước đó. Tôi đã không chống cự lại ông ta, và cố gắng chịu đựng tất cả đớn đau mà ông ta cố đục đẽo trên người tôi.
Phiến đá cẩm thạch ậm ừ.
Anh bạn ạ, pho tượng nói tiếp, trong cuộc sống bất cứ cái gì cũng có giá của nó. Từ khi bạn quyết định từ bỏ giữa chừng thì bạn không thể nào đổ lỗi hay trách cứ ai đứng trên bạn lúc này.
(ST)